Phạm Hồng Sơn
Cảm xúc đầu
đời với bông tuyết rơi rơi
Trải năm
tháng đến giờ anh vẫn giữ
Đêm mùa
đông lần đầu nơi Mông Cổ
Tuyết trắng
bay bay giữa cành trụi soi trời.
Bước bên
em, đêm vắng gió, bồi hồi
Đường đen
thêm nhờ những bông màu trắng
Giữa huyền
ảo đèn chiếu trời phố vắng
Tuyết tan nhanh
không kịp đậu làn da.
Ngày tuyết rơi
đầu mùa còn ấm rồi chóng qua
Trời nổi
gió, lắt lay cành trơ trọi
Lạnh buốt
người giữa con đường nắng chói
Mũi giày
rên nhức nhối mỗi bước chân.
Tuyết đầu
mùa em còn nhớ không em
Đêm lặng
gió đầu đông Mông Cổ?
Huế, đêm đầu 11-2012.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét