CHUYỆN QUÁN CHÁO LÒNG PHÚ AN
Tùng Lâm
(Phần 4)
Tùng Lâm
(Phần 4)
Từ ngày nghỉ bán, An vẫn chưa quyết định làm gì. Cũng như những ngày còn quán, mỗi sáng An vẫn ngồi yên bên bàn trà góc hè ngắm nhìn cảnh vật và dòng người xuôi ngược. An lim dim. Kìa, vẫn như hôm nào, những tia nắng ban sớm lọt qua các lỗ thủng tấm bạt rơi xuống mặt bàn, theo làn gió đung đưa nhảy múa. Gió vẫn từ khu đất trống phía đằng xa đưa mùi cây cỏ hăng hăng tới nhuộm đầy không khí. Đêm qua thức khuya, nên sáng nay cảm thấy mệt, An rơi vào giấc mơ màng một cách tự nhiên lúc nào không biết...
....
Đấy là lần đầu đến hồ Núi Cốc cùng người yêu. An thực sự ngỡ ngàng trước cảnh đẹp thiên nhiên ban tặng. Hồ rộng mênh mông. Thấp thoáng phía xa những dãy núi nhấp nhô, cây cỏ in bóng xuống mặt nước xanh biếc tạo nên cảnh sắc huyền ảo lung linh khiến du khách phải buông câu "Tuyệt vời". Màu xanh nước, màu xanh núi và cây, màu xanh da trời liền thành mạch mênh mang và mênh mang…
Thái Nguyên những ngày đầu thu, tiết trời đã chuyển sang mát dịu. Những cơn gió từ khe núi phía xa lướt trên mặt hồ Núi Cốc gợn sóng lăn tăn
Chọn một dải đất rộng có thảm cỏ dày, họ ngồi ngắm cảnh. Gió từ mặt nước phả lên mát dịu, trong lành, nguyên sơ nơi miền sơn thủy hữu tình lay động những cảm xúc dạt dào trong con người ta.
Cả hai im lặng. Nhưng lòng anh đang xốn xang, tim anh đang thổn thức, tựa hồ có vật gì chặn nghẹn trong lòng.
Người yêu khẽ ngước lên :”Anh ! em kể anh nghe sự tích Chàng Cốc và nàng Công nhé…”
Giọng người yêu đều đều theo nhịp hơi thở rất gần mặt An.
“Ngày xửa ngày xưa…”
Tưởng tượng theo lời người yêu kể, An như nghe tiếng sáo trúc réo rắt dẫn gọi nàng Công đầm đìa nước mắt chạy đến người yêu. An bùi ngùi nhìn lên núi cao tìm bóng hình người trai tình ngày nào vì không đến với nhau được mà hóa núi. Nước hồ lấp lánh hay nước mắt ai kia than cảnh biệt ly !
Họ cứ ngồi như vậy cho đến khi chiều buông xuống. Ánh sáng ngày đã tắt, bây giờ xung quanh hồ ngập ánh đèn màu lung linh. Gió từ mặt nước mơn man trên da thịt làm người ta sảng khoái. Tiếng bài ca “Huyền thoại Hồ Núi Cốc” của nhạc sỹ Phó Đức Phương qua giọng hát ca sỹ Tân Huyền như khơi gợi trong lòng.
“Bồng bềnh ư ư bồng bềnh,
Chòng trành ư ư chòng trành,
Một vùng núi cao nước sâu,
Thuyền trôi ư thuyền trôi,
Mái chèo bâng khuâng dưới chân Tam Đảo…”
Chòng trành ư ư chòng trành,
Một vùng núi cao nước sâu,
Thuyền trôi ư thuyền trôi,
Mái chèo bâng khuâng dưới chân Tam Đảo…”
Tiếng ca lắng sâu như khắc vào lòng người nghe…
” Nắng lên xanh màu xanh huyền thoại.
Nghe câu chuyện xưa của đôi trai gái
Tha thiết yêu nhau vẫn không thành đôi,
Ngày tháng dài nhớ mong khôn cùng.
Một người đau nước mắt thành sông,
Một người chờ chờ hoá núi”
Nghe câu chuyện xưa của đôi trai gái
Tha thiết yêu nhau vẫn không thành đôi,
Ngày tháng dài nhớ mong khôn cùng.
Một người đau nước mắt thành sông,
Một người chờ chờ hoá núi”
Cái gì đã ngăn đôi lứa kia không thành để chia ly vời vợi? Chạnh lòng, An nắm chặt tay người yêu, rồi một cách tự nhiên, An sẽ cúi xuống. Đôi môi An gặp đôi môi người yêu nóng bỏng. Gió hồ vẫn mơn man cỏ cây xung quanh.
Bỗng người yêu chỉ tay về hướng Đông: ”Anh xem kìa, trăng lên. Đẹp không anh !”. Cả hai cùng hướng về phía cuối hồ. Vầng trăng đã thoát ra khỏi đỉnh núi bên kia, tung tóe các mảnh sáng lấp lánh trên các ngọn cây cỏ, trên ghế đá, trên các lối đi. Từng chùm sáng vỡ trên đầu các ngọn sóng đang lăn tăn trên mặt hồ.
An khẽ vuốt các sợi tóc vương trên đôi má rất ấm của người yêu. Ánh trăng giắt trên tóc cô gái những hạt sáng lấp lánh…
Lặng im một hồi lâu. Rồi người yêu khẽ cất tiếng:
- Anh !
Giọng em êm nhẹ như hơi thở.
Họ cùng đi vào thế giới của tình yêu nhẹ nhàng, dịu dàng mà sâu lắng. An khẽ chuyển người vòng tay ôm người yêu mỗi lúc một chặt hơn. Rồi khẽ khàng hôn lên làn tóc thơm mùi sả đang nhẹ bay trong gió.
Mặt hồ đầy sóng lấp lánh ánh trăng thu và gió vẫn mơn man thổi…
....
Tiếng chuông điện thoại vang lên đưa An về thực tại. Chẳng biết đầu dây kia nói gì. Chỉ thấy tiếng An hốt hoảng :”Sao ? Mẹ bị làm sao ? Chờ đấy, bố đến ngay bây giờ…”. Rồi vội vã phóng xe về phía cuối phố…
(Còn tiếp)