DƯỚI ÁNH TRĂNG TUUL
(Dựa theo một câu chuyện có thật. Tên nhân vật đã thay đổi, một số tình tiết hư cấu)
Năm 1980, Chatchay – một chàng trai Lào hiền hậu, mắt sáng, dáng điệu điềm đạm – rời quê nhà để theo học ngành chăn nuôi tại Đại học Nông nghiệp Mông Cổ. Đó là những năm tháng thanh xuân chan chứa mộng tưởng, khi đất nước Lào còn bộn bề gian khó, nhưng lòng trai trẻ luôn hừng hực niềm tin về một tương lai tươi sáng.
Chatchay sống ở ký túc xá. Bên ngoài kia, mùa đông trải dài trắng xóa, và hơi ấm con người là thứ dễ lan tỏa hơn bất kỳ chiếc lò sưởi nào. Ở nơi ấy, anh gặp Tsetsegmaa – cô gái Mông Cổ với đôi mắt sâu và nụ cười tỏa nắng, sinh viên khoa Sinh học. Họ chạm mặt nhau trong một buổi sinh hoạt quốc tế, và từ ánh nhìn đầu tiên, trái tim họ đã tìm được lối về. Tình yêu của họ nảy nở nhẹ nhàng như mầm non giữa thảo nguyên. Mỗi tối thứ Bảy, Chủ nhật, họ quấn quýt trong điệu valse trữ tình, có khi lại cùng thả mình theo điệu Zumba sôi động trong hội trường ký túc. Họ cười, họ lắc lư, rồi im lặng nhìn nhau trong giây phút mà chỉ những người đang yêu mới hiểu được – không cần nói gì, nhưng cả thế giới như ngừng quay để nhường chỗ cho nhịp tim đôi lứa.
Có những đêm trăng sáng, họ dắt nhau ra bờ sông Tuul. Thành phố Ulaanbaatar bừng sáng ánh điện phía xa, phản chiếu xuống mặt sông lóng lánh. Phía trên cầu Zaisan, trăng non như chiếc đĩa bạc treo lơ lửng giữa trời, họ ngồi kề vai, mơ về một mái ấm chung.
Một lần không bao giờ quên…
Đêm ấy, Ulaanbaatar lặng lẽ như giữ hơi thở để lắng nghe tiếng lòng những kẻ đang yêu.
Trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời không một gợn mây, tỏa ánh bạc mềm mại xuống mặt sông Tuul đang trôi chậm rãi giữa đôi bờ cỏ dại. Chatchay và Tsetsegmaa dắt tay nhau bước xuống triền cỏ, nơi từng vạt tuyết cuối đông đã tan để nhường chỗ cho sắc xanh đầu hạ.
Không ai nói gì. Họ ngồi sát bên nhau trên phiến đá phẳng cạnh bờ sông. Hơi lạnh của đêm Mông Cổ khẽ len vào vạt áo, nhưng không thể làm nguội đi hơi ấm từ bàn tay trong bàn tay, hay từ ánh mắt cứ âm thầm tìm đến nhau trong im lặng. Tiếng nước sông khẽ vỗ bờ như một bản nhạc nền dịu dàng, và đâu đó, tiếng gió lướt qua ngọn Bạch Dương, rồi rơi xuống mép nước như tiếng thì thầm của thiên nhiên về một điều bí mật đẹp đẽ.
Trăng đổ bóng xuống dòng sông, dát bạc cả một khúc rộng. Ánh sáng ấy hắt lên khuôn mặt Tsetsegmaa, khiến đôi mắt nàng long lanh, phản chiếu vẻ dịu dàng và nỗi xao động không giấu được. Chatchay nhìn người yêu, thì thầm như tự nói với mình:
— Nếu có kiếp sau, anh vẫn mong được gặp em lần nữa – bên dòng sông này.
Tsetsegmaa tựa đầu vào vai anh, thì thầm:
— Tuul là chứng nhân của chúng mình đấy. Có khi nào, mai sau, con gái chúng ta sẽ mang tên dòng sông này không anh?
Chatchay mỉm cười. Gió thổi nhẹ. Một nhành cỏ lay động. Khoảng khắc trữ tình này sẽ trở nên vĩnh viễn !
Trên cao, mặt trăng vẫn sáng vằng vặc, như chiếc đĩa bạc trên trời treo nghiêng giữa cầu Zaisan phía xa. Trăng lặng lẽ soi xuống hai con người đang ôm mộng ấm nồng trong một đêm mà thời gian lúc này dường như cũng đang ngừng lại để ngắm nhìn đôi lứa...
Rồi những buổi cùng nhau trong thư viện, Tsetsegmaa giúp Chatchay vượt qua những bài học bằng tiếng Mông khó khăn. Hai mái đầu chụm sát, đôi tay thỉnh thoảng chạm khẽ lên trang sách tìm nhau, và ánh mắt trìu mến lướt qua nhau, nàng thì thầm: “Người yêu ơi ! Anh không đơn độc nơi quê này đâu.”
Có lẽ Trời chiều người, nên mong ước của Tsetsegmaa đã thành hiện thực: Tình yêu ấy kết trái bằng sự ra đời của bé gái Tuulaa – một cái tên mang dấu ấn của dòng sông nơi họ từng ngồi ngắm trăng, thì thầm giấc mơ.
Tsetsegmaa về quê sinh con, tạm xa Chatchay một năm. Trong thời gian đó, những bức thư vượt nghìn dặm mang đầy ắp nhớ thương. Anh viết: “Anh nhớ em, nhớ Tuulaa bé bỏng. Chắc con đã biết gọi cha, gọi mẹ !” Nàng viết lại: “Con gái của chúng ta giống anh như đúc…”
Một lần nọ, Tsetsegmaa nhận được thư của chàng. “Phải chi, anh không đến từ nơi xa xôi. Nếu anh không thể ở lại đây, anh vẫn yêu thương em và con. Anh hứa sẽ quay trở lại…”. Buổi chiều đó thật là dài...đằng đẵng. Buồn ! Chính nàng cũng không ngờ đấy là điềm báo…
Chatchay trở về Lào sau khi tốt nghiệp. Tình hình đất nước lúc ấy còn muôn phần gian khó. Anh gắng gượng lo cho cha mẹ già, cho gia đình, cho cuộc sống đang thiếu thốn tứ bề. Những bức thư đi lại thưa dần, rồi cuối cùng bặt âm, vô tín. Có lẽ, giữa dòng xoáy của cơm áo và trách nhiệm, tình yêu, dù mãnh liệt, vẫn bị dồn nén vào một góc ký ức, nhường chỗ cho sự thật dù không muốn chấp nhận.
Tsetsegmaa chờ đợi. Năm tháng qua đi. Tuulaa lớn lên trong tình thương của mẹ, nhưng ánh mắt con gái luôn vọng về phương Nam xa xôi. Người mẹ đã cố tìm cha cho con gái. Nàng vẫn không ngừng nuôi hy vọng. Nàng từng tìm qua bạn bè cũ, qua các đoàn giao lưu, tìm đến cả Đại sứ quán Lào… nhưng hiện tại, tất cả chỉ là khoảng không mù mịt.
Cho đến một ngày, qua một kết nối tình cờ trên mạng xã hội, Tsetsegmaa nhờ người viết bài này giúp tìm lại Chatchay. Tác giả nhận lời, bởi tin rằng, những người từng yêu nhau thật lòng không bao giờ lãng quên nhau.
Tôi (tác giả bài này) tìm đến ông Bun Khoang – Chủ tịch Hội Hữu nghị Lào – Mông, bạn có quan hệ công tác thời trước, cũng là cựu sinh viên Lào từng học tại Mông Cổ. Nhưng ông lắc đầu: “Đã hơn chục năm rồi, không ai nghe tin về Chatchay nữa.”
Tôi ngỏ lời an ủi Tsetsegmaa: “Không người cha nào bỏ rơi con đẻ của mình. Biết đâu vì nghèo khó, anh ấy không dám quay lại...”
Nhưng rồi, Tsetsegmaa gửi tôi một bức ảnh chụp cách nay đã lâu. Một người đàn ông trung niên đứng bên chiếc Land Cruiser đen bóng, vest chỉnh tề, huân huy chương đầy ngực. Một người thành đạt ! “Đây là Chatchay. Anh từng bảo tôi, anh là trưởng của một cấp hành chính ở Lào.” – nàng nói.
Vậy thì tại sao? Lính Mỹ cách nay 50 năm vẫn quay lại Việt Nam tìm lại giọt máu rơi, nữa là???
Giờ đây, Tuulaa đã 39 tuổi. Có gia đình, có sự nghiệp. Nhưng lòng nàng luôn hướng về cha. Có lầnTuulaa nói: “Mẹ ơi, con ước được một lần sang Lào. Để tìm... để gọi tiếng cha dù chỉ một lần.”
Tôi gợi ý Tsetsegmaa thử đi du lịch đến Lào. Biết đâu, trong một quán cà phê nơi thị trấn nhỏ, trong một hội nghị, trong một con phố cũ… vâng, biết, đâu cơ duyên sẽ cho hai ánh mắt xưa được gặp lại nhau. Để xóa đi một hành trình dang dở, hay ít nhất, để bắt đầu một hành trình mới – hành trình tha thứ, tìm lại, và chữa lành.
Cuộc đời không chỉ là những gì đã mất, mà cuộc đời còn là những điều chưa kịp tìm lại.
Yêu nhau là duyên. Gặp lại nhau sau bao năm cách biệt – đó là phúc.
Dù có muộn màng, nhưng nếu tình yêu là thật, thì tin rằng, không có cuộc chia ly nào là vĩnh viễn.
Hỡi những ai từng bỏ rơi giọt máu, hãy dũng cảm...