CẢM NHẬN
MONGOLIA
Nguyễn
Quế Côi
Cuộc đời ai cũng vậy: Về già thì sống bằng những hoài niệm.
Đối với tôi cũng như phần lớn các cựu học sinh đã sống và học tập tại Mông Cổ
trong thời kỳ chiến tranh gian khổ thì luôn nhớ về một thời may mắn của tuổi
trẻ, một thời đầy những cấm đoán và khô cứng. Bảy năm tuổi trẻ không phải ngắn
của một đời người - tuổi của sự bồng bột, hăm hở, say mê và hết mình. Chính vì
thế khi cuộc sống đã đỡ phần nào sự lo toan thì những món nợ ân tình lại ùa về, dằn vặt đòi phải trả. Chúng tôi đã cùng nhau trở về thăm lại chốn xưa : Trường
Đại học Tổng hợp Nông nghiệp Quốc gia Mông Cổ. Zaisan vẫn còn đó nhưng đã già
cỗi và đổi thay nhiều. Rừng thông không còn xanh mướt như thủa nào. Đường lên
núi không còn nữa mà thay bằng những ngôi nhà đồ sộ. Ký túc xá ngày nào vẫn y
nguyên tuy có thay đổi đôi chút ở cửa chính. Phòng chờ tầng 1 đã được xây
bịt phía trong hành lang và đầu hồi được trổ cửa để trở thành cửa hàng tạp hóa.
Khi chúng tôi vào thì các tầng và phòng ở mới được sơn lại còn ướt do đó không
thăm lại được nơi ở của mình thời sinh viên. Sân vận động, khu đất trồng rau
cải thiện, khu nhà lều sau ký túc xá được thay thể bằng những nhà cao tầng san
sát. Sông Thol vẫn còn đó. Dòng nước vẫn chảy xiết mỗi khi mưa xuống. Hai bờ đã
bị thu hẹp rất nhiều để thay bằng những khu đô thị lộng lẫy. Bây giờ để đi dạo
với bạn gái chắc anh em ta phải đi vòng mới xuống lòng sông được.