Ngày 21 tháng 9 lại về, lặng lẽ gợi nhắc tròn ba năm anh Trịnh Quang Phong rời xa cõi tạm. Thời gian trôi nhanh như bóng mây bay ngang bầu trời thảo nguyên năm nào, nơi anh từng sống, từng học, từng để lại bao kỷ niệm khó quên.
Phong – người bạn cao to, phóng khoáng và đầy tình cảm. Trong anh là sự dạt dào của một trái tim biết yêu thương, biết dấn thân, biết nhận trách nhiệm với đời, với tình. Giữa nơi xứ lạnh mênh mông, anh đã từng gieo và gặt những mối duyên, để lại dấu ấn của một tấm lòng can đảm, của một nhân cách nghĩa tình.
Đời người, như nhà Phật từng dạy, vốn vô thường. Một kiếp nhân sinh chỉ như hạt sương trên đầu ngọn cỏ, như ánh chớp thoáng qua trong đêm dài. Một năm qua đi, rồi mười năm, trăm năm cũng sẽ trôi vào lãng quên. Nhưng điều còn lại không phải là hình hài, mà là tình nghĩa, là dấu ấn của lòng người.
Phong ra đi, nhưng bạn bè vẫn còn đó nỗi thương nhớ. Thương một kiếp người phiêu bồng, thương một tấm lòng chân thật. Anh như cánh chim bay qua bầu trời rộng lớn, để lại dư âm trong tiếng gió. Cáo chết để da, hổ chết để xương – còn anh, để lại một tấm tình và một nỗi nhớ sâu lắng.
Xin thắp một nén tâm hương tưởng niệm, cầu mong anh an nhiên nơi miền tịnh độ. Cuộc đời hữu hạn, nhưng tình bạn và ký ức vẫn còn, vẫn ở lại với chúng tôi – những bạn hữu.
Nam mô A Di Đà Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét