Motthoimongolia: Phạm Chiến Thắng là sinh viên năm thứ 5 (khóa 2004-2010) Đại học Nông nghiệp Quốc gia Mông Cổ.
Theo tiêu chí Website, chúng tôi đưa một số bài dưới dạng cảm xúc của Phạm Chiến Thắng lên để chúng ta cùng chia sẻ. Chúng tôi không phải chuyên nghiệp, khả năng và thời gian cũng có hạn, vì vậy mong được đóng góp để thơ hơn
Xin giới thiệu
TIẾNG XƯA
Vào những ngày mưa gió
Ngõ sân như cái hồ
Trong nhà dột tồ tồ
Chẳng còn chỗ nào khô
Bố thì cứ bô bô
Nhà dột, vợ dốt, con dại
Nhưng không phải là đúng
Vì chán cảnh nghèo túng
Cả nhà cùng vùng lên.
Dấn thân trên thương trường
Con đường in bóng bố,
Con phố đã lên đèn
Trong căn nhà nguội lạnh
Mẹ vẫn ngồi đợi cơm
Chúng con.
Cùng tung tăng đến trường
Vì tương lai phải học
Mẹ nhọc nhằn nắng mưa
Trưa mẹ vẫn ngoài đồng
Trồng thêm lúa, thêm khoai
Để ngày mai khấm khá
Bố mẹ quá vất vả
Và mỗi khi trời mưa
Che áo mưa cho chúng con ngon giấc
Ấp ủ trong tay mẹ
Mẹ nhẹ nhàng ru chúng con
Mẹ thức đủ năm canh
Thời gian trôi thật nhanh
Con khôn lớn trưởng thành
Giờ ở xa quê mẹ
Không còn nghe tiếng mưa
Không còn như ngày xưa
Được ấp ôm vào lòng
Mẹ ơi hãy đừng mong
Con học xong sẽ về
Bên mẹ nghe tiếng xưa…
YÊU
Yêu ư…Tôi không thể yêu em
Em cũng không thể được
Em rất đỗi hiểu tôi
Tôi cũng rất đỗi hiểu em
Tôi rất muốn bên em
Em cũng rất muốn bên tôi
Nhưng có một lối vô hình
Đã ngăn đôi ta lại
Để rồi ta mãi mãi
Không đến được với nhau…
TIẾC
Anh tiếc đã gặp em
Tiếc tình yêu hai ta
Để rồi ta xa cách
Lòng anh như thắt lại
Mỗi lần nghĩ chia xa
Tâm hồn anh hóa đá
MẦU SẮC CUỘC SỐNG
Bầu trời đuổi nắng đi
Kéo mây đen trở lại
Con đường dài trên phố
Không còn nắng đưa đường
Nhường chỗ cho tuyết trắng
Vắng bóng những cánh chim
Chim về miền đất ấm
Để tránh cái giá băng
Nước cũng hóa thành băng
Sông chìm trong giấc ngủ
Muông thú đi ngủ cả
Trên đồi cây vắng lá
Bởi lá tìm về cội
Cây cối ấp ủ chồi
Rồi mầu xanh gọi lá
Mầu vàng gọi màu hoa
Chim gọi tiếng hót ca
Hòa cùng vào tiếng nước
Khi mùa xuân trở lại…
SAY
Ai chẳng biết say là sai
Sao anh đây cứ say hoài
Say rượu bia ngày mai sẽ tỉnh
Say men tình ngàn đời có tỉnh được đâu ?
Âu cũng là duyên là số
Do ông trời đã kết tơ hồng...
Cảm ơn ai kết tơ hồng
Để đời mãi mãi mặn nồng men say !
TRÁI TIM KHÓC
Anh là kẻ đáng thương
Hay là người đáng trách
Anh là kẻ có tình
Hay là người vô ý
chỉ có em mới hiểu
Những điều không thể nói
Anh gói gọn trong lòng
Mong em được hạnh phúc
Có nhiều lúc
Anh muốn gào thật to
Cho lòng thêm thanh thản
Anh la khàn cả cổ
Để đổ đi chén tình
Đắm mình trong men khổ
Đổ đi mọi yêu thương
Nhường chỗ cho băng giá
Anh không thể làm nổi
Lại đổ đầy yêu thương
Băng giá cũng thương tình
Cho tim anh ngường khóc
Mong ngàn lần tha thứ
Cũng chỉ một chữ TÌNH
Tình mình hẹn kiếp sau
Mãi mãi sẽ gần nhau
Không bao giờ xa cách...
SẮP
Sắp phải xa em xa mùa tuyết
Xa những con đường lạnh buốt đôi ta
Xa tất cả…
Có lẽ khi xa em
Con tim anh sẽ chết
Ánh mắt anh sẽ không còn yêu thương
Tâm hồn anh sẽ vấn vương
Luôn thương nhớ em và miền tuyết trắng
Anh…
Như sông kia không tìm ra biển cả
Như sóng kia không tìm thấy bến bờ
Như chim kia không tìm về tổ
Như kẻ lữ hành không có bạn đường
Anh…
Sẽ cố gắng khi còn được ở bên em
Sẽ mang cho em một cuộc sống mầu hồng
Em là nữ hoàng trong vương quốc của lòng anh…
.
5 nhận xét:
“Hỏi”
Vào mỗi sáng thức dạy
Em thường hỏi anh rằng
Anh có yêu em khônng?
Yêu em từ khi nào?
Tình yêu đó ra sao?
Có khi nào anh hết yêu em không?
Anh cũng không biểt nữa
Yêu em từ khi nào
Ngày nào không có em
Ngày đó như dài thêm
Và đêm như ngưng trôi
Con tim anh ngừng đập
Chỉ khi ở bên em
Trái tim anh đã sống
Tâm hồn anh mầu hồng
Em là lẽ sống của đời anh.
“Gửi em”
Tôi là kẻ đa tình
Chưa tìm được hạnh phúc
Tình cờ gặp được em
Người con gái mang tên một loài hoa
Như một phép nhiệm mầu
Tâm hồn tôi đã đóng
Trái tim tôi đang mở
Ngỡ rằng đây là bến
Ngỡ rằng đây là bờ
Nhưng em cứ lẳng lơ
Quay lưng bước hững hờ
Để tình anh bỡ ngỡ
Đi tìm bến bờ mới..
Một Thời Ở Mông Cổ
Lúc ra đi mang theo một lý tưởng
Vì tương lai ta phải ra đi
Khi ra đi chẳng có điều chi luyến tiếc
Gửi gắm quê nhà bố mẹ yêu thương
Ta bước lên đường mà lòng thanh thản
Khi trở về mang nhiều vấn vương
Ta gửi lại nơi tuổi xuân đã qua
Lòng nhiệt huyết và tình yêu bất diệt
Biết bao điều buồn khổ sướng vui
Gửi lại đây mây núi giữ dùm
Cùng trang sách ắp đầy tình nghĩa
Đượm tình thân thầy Mông cùng trò Việt
Uốn nắn nét chữ,nết người
Như áng mây trôi mang nặng một đời
Lời của tuyết là lời ta muốn nói
Gửi lại mầu trắng tinh khôi trên đôi bờ sông Thốt
Một mầu vàng rực rỡ mỗi thu sang
Thoảng trong gió mùi hương hoa cỏ dại
Từ thảo nguyên mang đến bên ta
Nghe tiếng gọi của miền quê xa xăm
Da xạm nắng mỗi khi mùa hè đến
Bên bạn bè sớm tối mải mê
Với lũ De, bầy cừu nhỏ bé
Hãy học hành ngắn nhé bạn ơi!
Núi BOGT ngàn đời vẫn đó
Ngó ta đi mỗi sáng tới trường
Trên gương mặt phủ đầy tuyết gió
Có đôi chút vướng bận đời thường
Thương cô bạn xa nhà đau ốm
Ôm gấu bông ngồi khóc một mình
Chính giữ ngã ba ông Tăng già ngồi đó
Bỏ lại sau lưng sóng gió đời thường
Dương họng súng lên trời cao bát ngát
Viết lên trên những trang sử hào hùng
Đỉnh Zaisan sưng sững chứng minh
Cho một thủa thanh xuân đầy mơ mộng
Cơn Mưa
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa
Hình như trời chỉ muốn đùa chút thôi
Mọi người hối hả chạy mưa
Còn tôi đi dưới cơn mưa thứng thờ
Tình cờ quen một cô nàng
Lang thang ở dưới cơn mưa một mình
Hoa tình đã nở trong mưa
Cầu cho trời mãi cơn mưa kéo dài
Người về người có nhớ mưa ?
Ta về mãi nhớ cơn mưa đầu đời
TUỔI THƠ
Tôi lớn lên trên miền quê nghèo khó
Có chú bò gắn bó với tuổi thơ
Bờ đê vắng là giường nằm phẳng lặng
Đưa hồn tôi vào những giấc mơ
Tuổi thơ tôi với những chiến công
Cây ngô đồng làm chông làm giáo
Bãi đất hoang là bãi chiến trường
Con mương dài là cái hào sâu
Ngò đất lớn là thành lũy ta đó
Còn chú bò trở thành ngựa chiến
Biến trẻ thơ thành những chiến binh
Cùng chiến đấu để bảo vệ hòa bình
Cho cuộc sống ngày mai tươi đẹp
Kép lại một ngày mài tao í ới
Chúng mày ơi
Chúng mày ơi
Trời tối rồi ta phải về thôi
Về thôi....
Nồi khoai lớn đang chờ ta đó
Kẻo bố mẹ đứng ngó ngóng trông
Dòng Hương Long nước chảy êm đềm
Đêm trăng sáng dòng sông như dát bạc
Lũ tre con rồng rắn lạc vào cõi bồng lai
Trên bờ sông dài
Bờ vai gầy chất đầy ánh trăng
Cùng chị Hằng chú cuội long rong
Rong câu chuyện mà bà đã kể
Mỗi hè về ta lại mải mê
Trên triền đê với cánh diều mơ ước
Được cùng gió hòa vào tiếng sáo
Bao mộng mơ bay tới chân trời
Với những ngày trời mưa tầm tã
Lũ trẻ con buông bã ở trong nhà
Ông trâu già nhấm nháp cọng rơm khô
Lũ chuột rả rích ở trong bồ
Nhưng chú gà nằm trên ổ ấm
Ấp những chú gà con
Còn mẹ tôi
Vẫn vất vả ngoài đồng
Trông ruộng lúa, ruộng khoai khỏi úng
Cả cuộc đời mẹ vất cùng nắng mưa
Mẹ đưa tuổi thơ tôi đi
Bằng đôi chân trần
Mẹ xua cả bầu trời đen
Cho chúng con hưởng nắng
Bằng tình thương của mẹ.
“Cha là mái nhà, mẹ là bầu trời của con”
Phạm Chiến Thắng
Đăng nhận xét