Nhớ lần đầu được đi máy bay để sang học Mông Cổ
Phạm Hồng Sơn
Tôi như diều no gió lộng
Bay lên giữa những tầng mây
Dưới kia sông dài, biển rộng
Dưới kia non, nước, ruộng, rừng.
Dưới kia phố đông nhà lớn,
Làng quê đỏ ngói, xanh đồng
Quê hương ngút ngàn tầm mắt
Khi tôi bay giữa thinh không.
Quê hương là ráng chiều hồng
Lúa chín trải màu óng ả,
Là cơn mưa tuôn xối xả
Mặt ai úp xuống luống cày.
Quê hương trĩu nặng đôi vai
Trưa hè chang chang gánh thóc
Để nuôi chúng tôi ăn học
Cho thêm tôi dịp được bay.
Quê hương là những bàn tay
Níu giữ dây diều trước gió
Dẫu trong muôn ngàn gian khó
Cho tôi làm cánh diều bay.
.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chào mừng các bạn đến với MỘT THỜI MONGOLIA ĐỂ NHỚ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét