Ngày đầu tiên năm mới dương lịch, cũng đã vào đêm. Sông Thôl mùa này đã đóng băng, nước không còn đầy ăm ắp như dịp hè thu. Băng có thể đủ cứng để những đôi chân giầy da vượt qua mà không cần cầu. Đọc lại bài anh Huân mà nhớ lại ngày nào. Sau một thời gian đi xách xô cho các anh, chúng tôi gồm anh Lành (Trịnh Văn Lành), Chánh (Hoàng Minh Chánh) và tôi (cùng một phòng) với anh Hùng (Bùi Duy Hùng, phòng khác) cũng sắm một bộ "lưới" và đi kéo cá sông. Phải nói là may mắn. Sau những hòn đá to và khá phẳng là vùng nước xoáy có nhiều cá lắm, kéo lưới nặng tay. Nhưng được ít lần thì cá cũng hết hay là những chú còn lại trở nên khôn hơn nên việc đánh bắt trở nên không thành công nữa.
Nhân đây, nhớ chuyện xưa, tôi cũng "cóp" lại bài dưới đây của tôi để phụ họa cho bài tản văn hay của anh Huân.
TRĂNG MUỘN ZAISAN
(Chiếu xạ qua mắt Nguyễn Ngọc Huân trong bài “Đêm trăng bắt cá sông Thôl”)
Phạm Hồng Sơn
Lật giường lên lấy giát giữa đêm thu
Tay xách theo xô, thân nai nịt chỉnh tề
Nhằm hướng bờ sông trong đêm tù mù tối.
Đèn phố xa và sao trời không soi rõ lối
Dốc ngày ngày múc nước tưới, họ đã quen
Gió lạnh đầu thu bất chợt nổi lên
Thoang thoảng mùi hành hương và hoa cải.
Chiếc giát giường đã trở thành vàng lưới
Giữa dòng sông hai chàng kéo hai đầu
Phá không gian tĩnh lặng: tiếng gọi nhau
Nhanh tay hứng những cá đầy mẻ lưới.
Giát giường lò xo chắc không còn êm ái,
Làm hết hồn những chú cá ngu ngơ
Nằm phơi thân khỏi mặt nước, sững sờ
Trước vầng trăng bên kia cầu lấp ló.
Nàng trăng muộn vén màn mây, e lệ
Lén nhìn sang những chú cá lõa lồ
Tưởng chiếc cầu đủ lớn đậy che cho
Bị bắt gặp, đành phơi thân tròn trịa.
Đêm vằng vặc vầng trăng tròn rực rỡ
Trên thành cầu như đĩa bạc ai treo
Trải giữa không gian những tia sáng mĩ miều
Gieo vào tóc em sắc vàng và hương cải.
Huế, ngày đầu năm 2012.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét