ĐÚC TƯỢNG VÀNG ÔNG ẤY
Nguyễn Ngọc Huân
motthoimongolia: Dựa trên ý tưởng ThS Nguyễn Trúc Hà, rằng, từ ngày có dịch Cúm Gia cầm và nhờ công lao khống chế được dịch nguy hiểm này, vai trò Cục Thú y được đề cao, và đề xuất, để ghi nhớ "Công lao" của chủng Virua H5N1, nên đúc 1 tượng vàng nặng 5 kg đặt trước của Cục Thú y để tôn vinh ngành, chúng tôi viết bài dưới đây để họa thêm cho vui. Xin mời Hội viên và các bạn cùng đọc.
motthoimongolia: Dựa trên ý tưởng ThS Nguyễn Trúc Hà, rằng, từ ngày có dịch Cúm Gia cầm và nhờ công lao khống chế được dịch nguy hiểm này, vai trò Cục Thú y được đề cao, và đề xuất, để ghi nhớ "Công lao" của chủng Virua H5N1, nên đúc 1 tượng vàng nặng 5 kg đặt trước của Cục Thú y để tôn vinh ngành, chúng tôi viết bài dưới đây để họa thêm cho vui. Xin mời Hội viên và các bạn cùng đọc.
Một ngày đầu thu giời mát dịu. Những tảng mây xanh
lãng đãng trôi. Vài làn gió nhẹ mơn man thổi. Những dòng người xuôi ngược vượt
biên giới Lạng Sơn, nào thồ, nào cõng, nào gùi không khí như trẩy hội…
- Chuyến này về chắc kiếm mươi ve !
- Mẹ bố cái bọn thú y, bọn quản lý thị trường…
Nếu không có bọn chúng thì…!
Các “Cửu gà” hối hả, tiếng cười, tiếng nói râm ran…
Sau nhiều năm ở ẩn, nay bọn Hắt Năm Nờ Một đã phát triển
mạnh về lực lượng. Bây giờ, cụ kỵ, ông bà, cha mẹ, con cháu chúng đã kiếm được
những mái nhà lý tưởng là các chú gà, nhất là mấy mái già hết đát.
Nhớ lại năm xưa phải ăn dầm, ở dề trong các điểu hoang
giữa rừng Quảng Tây, Quảng Đông đến giờ vẫn chưa hết sợ. Hồi đó, các cụ nhà
chúng nó chỉ thọ vài mươi ngày là cùng. Sau chết dần chết mòn trong các xác thối
rữa giữa rừng sâu, núi thẳm. Bây giờ thì
khác rồi. Tựa như cuộc sống lũ du mục, bọn chúng nay đây, mai đó giữa những đàn
gia cầm đông nghẹt. Những đứa sang được Việt Nam thì cứ gọi là …Thiên đàng.
Bây giờ, chúng đang luồn rừng, lách khe cùng với những
sọt, những lồng từ chợ đầu mối Lũng Vàng, bên Tàu sang các chợ Lạng Sơn để chu
du nước Việt.
Đến một sườn dốc, bỗng nghe cái uỵch ! Hai người khênh
sọt ngã chổng vó. Bọn chúng được lăn mấy vòng theo chủ nhốt trong lồng sắt. Hú
hồn.
Bỗng thằng Hắt Năm Nờ Một “Tiến sỹ” thất thanh:
- Các bạn ơi, nghe này !
Tiếng nhao nhao “Gì vậy! Có chuyện gì xẩy ra thế?”
Thằng “Tiến sỹ” đằng hắng, rồi vừa toe toét cười, vừa hớn
hở nói:
- Chúng ta sắp được đúc tượng vàng rồi, các
bạn ơi !
Vuốt nhẹ màn hình cái Smartphone chính hiệu Tàu, nó đọc một thôi không nghỉ :"Như vậy công đầu ngành thú y Việt Nam nên vinh danh đó chính là: VIRUS chủng độc lực cao Hắt Năm Nờ Một. Cục Thú y Việt Nam nên chi tiền đủ để đúc tượng bằng vàng nặng 5 kg hình dáng con virus Hắt Năm Nờ Một và đặt trước cửa ra vào của Cục Thú y. Như vậy, mỗi sáng đi làm, toàn bộ nhân viên của Cục sẽ có cơ hội tri ân. Cán bộ thú y từ các địa phương về Cục làm việc cũng có thể chiêm ngưỡng".
- Đây là tin từ ThS Nguyễn Trúc H. cựu chuyên viên cấp cao Cục Thú y đấy nhé.
Với sự tin cậy 99,99%, nó khoái trá tưởng như đang thả hồn lên trời cao, mây trắng.
Thế nhưng, các chú bác, anh chị nó chả ai tỏ ra vui mừng cả.
- Đây là tin từ ThS Nguyễn Trúc H. cựu chuyên viên cấp cao Cục Thú y đấy nhé.
Với sự tin cậy 99,99%, nó khoái trá tưởng như đang thả hồn lên trời cao, mây trắng.
Thế nhưng, các chú bác, anh chị nó chả ai tỏ ra vui mừng cả.
- Ơ, đúc vàng để làm gì nhỉ? Một giọng ngơ
ngác.
- Đúng là cái bọn hám danh…!
Đúng rồi, thế giới Hắt Năm Nờ Một thì cần chi vàng, càng chả cần đến 5
ký, 10 ký. Nghe nói vàng quý lắm, nên để dành cho lũ người hám của. Đối với
chúng, các đàn gà mà chúng đang náu mình mới là quý nhất. Vậy nên phải ghê tởm
cái bọn thú y mới phải. Chính bọn chúng đang săn lùng. Chúng mà bắt được á. Đốt!
Đốt! Đốt! Chỉ nghe đến cái từ “Thú y” là muốn ghi xương, khắc cốt.
Không khí căm giận trùm khắp. Chẳng ai nói suốt quãng
đường còn lại.
Vòng vo 4 giờ thì cũng đến được chợ Đông Kinh của Lạng
Sơn sầm uất. Các chủ của chúng đều mệt lử.
Có bà bậy lên bạn bên cạnh.
Tuy nhiên, thằng “Tiến sỹ” thì không dứt mạch suy nghĩ.
“Được đúc tượng, có nghĩa là sống mãi, vĩnh viễn, là muôn năm”. Nghĩ đến đó, sự sung sướng của nó như tới cực
điểm. Nó chia sẻ niềm vui mừng với các bác, các chú:
- Dạ, thưa mọi người. Con nghĩ ta không nên căm giận mấy ông thú y ạ. Cái ông sáng kiến
kia rất ư là đáng trân trọng. Nhờ ông ấy mà chúng ta bỗng được muôn năm, được
vĩnh viễn. Dạ, có nghĩa là ta bất tử ạ. Các cụ và mọi người nghĩ sao?
Không khí trong chợ Đông Kinh vốn ồn ã, ngột ngạt ngày
thường bỗng trở nên tươi vui giữa đám Hắt Năm Nờ Một. Ả “ca sỹ” bỗng Là, Lá, La
một bài ca không lời. Cả bọn cùng “Ờ !” lên nhẹ nhõm tựa trút được gánh nặng.
Vuốt râu ra chiều đăm chiêu, cụ Hắt Năm Nờ Một “Lão
làng” trịnh trọng:
- Nếu vậy, mình cần tôn vinh cái ông sáng kiến ấy, thưa anh em? Hai lông mày cụ nhíu lại.
- Thì mình cũng đúc tượng vàng ông ấy. Thằng
“Tiến sỹ” hiến kế.
Sợ mọi người không hiểu, nó giải thích:
- Cái bọn người ấy là thích được đúc tượng lắm.
Nên cháu nghĩ, cứ đúc cho ông ấy một bức tượng. Mà phải nặng bằng người ông ấy.
Thưa xin hết ạ. Cánh mũi nó phập phồng như muốn bay ra khỏi.
Cả bọn đồng thanh:
- Bằng người thật! Bằng người thật!
- Hay! Hay! Hay!
Cụ “lão làng” cao giọng hỏi:
- Thế 5, hay 10 ký ?
Cả bọn ngớ ra… Chịu.
- Cứ gặp ông ấy hỏi là chắc ăn ! Một giọng đề
xuất.
Nhưng ông ấy là Thạc sỹ, cao thủ trong nghề truy tìm
virus. Léng phéng đến gần cầm chắc tiêu, sao còn vĩnh viễn, mới muôn năm.
Đang hồi bí, bỗng một chiếc bán tải trờ tới. Các sọt lồng hối hả chất
lên. Thẳng hướng Bắc Ninh, Hà Nội tiến, xe bon bon cùng các lồng chứa đầy gà đẻ
loại mang bọn Hắt Năm Nờ Một đang chau mày suy nghĩ...
Chẳng biết đúc to như người thật
Không chừng tạc giả lộn vàng Tây
Xin xem hồi sau sẽ rõ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét