Tổng số lượt xem trang

Trang

Chào mừng các bạn đến với "Motthoimongolia"





Số người online -----


web trends

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

RỒNG RẮN LÊN MÂY

.
RỒNG RẮN LÊN MÂY
Thằng Đĩnh vội vàng kéo cả bọn chạy nhanh ra Đình chơi trò “Rồng rắn lên mây”. Đây là trò chơi phổ biến những năm Sáu mươi thế kỷ trước. Khi chúng tôi ra tới nơi, Sân Đình làng đã đông nghịt bọn trẻ 2 xóm Quang Trung và Trưng Trắc. Góc này bọn cái Huyền ở đội 2 đang chơi “trồng nụ, trồng hoa”; phía giáp chùa một hội đang chơi trò “Bịt mắt bắt dê”; giữa sân tụi lớn tuổi hơn đang chơi “Cướp cờ”. Tiếng la, tiếng hét vang cả góc trời...



Mặc dù nhỏ nhất hội, nhưng bù lại, cực nhanh nhẹn, nên Đĩnh luôn xung phong nhận làm làm “Thầy thuốc” trước. 

Rồng rắn lên mây
Có cây lúc lắc
Hỏi thăm thầy thuốc
Có nhà hay không ?

Cả đoàn khoảng chục đứa hớn ha hớn hở, chạy ngang chạy dọc, vừa đi vừa hát bài đồng dao của trò chơi dân gian. Ánh trăng loang loáng in dưới những đôi chân trần, làn gió mơn man vờn trên các tấm áo mỏng. 

Thằng Đĩnh vẫn chắp tay sau đít, thủng thẳng trả lời: 

- Thầy thuốc đi vắng ! 

Đoàn rồng rắn lại uốn éo, lên xuống, sang phải, sang trái đến lần thứ tư, thứ năm, mà thằng Đĩnh cứ tỉnh bơ:”Thầy thuốc đi chợ”, rồi “thầy thuốc đi gặt lúa”… Nó cố tình trêu tức, hay là nó để cho cả đoàn mệt lử để dễ bắt “đuôi” không biết ! 

- Ê, sao mà cứ đi vắng hoài, vắng mãi vậy mày ? 

- Ừ, Thầy thuốc có việc mới phải đi chứ ! Nó trêu ngươi mọi người. 

Rồi cuối cùng, Đĩnh cũng phải “nhập cuộc”. Có lẽ đến lần thứ sáu, sau khi Rồng Rắn đồng thanh hỏi:”Có nhà hay không ?”, thì thằng Đĩnh mới dõng dạc “Có nhà" 

- Rồng Rắn đi đâu? Đĩnh chậm rãi hỏi. 
- Rồng Rắn đi lấy thuốc để chữa bệnh cho con. Thằng Quang, “Đầu Rồng Rắn”, trả lời.
- Con lên mấy ?
- Con lên Một.
- Thuốc chẳng hay.
- Con lên Hai.
- Thuốc chẳng hay.
- Con lên Ba.
- Thuốc chẳng hay...

Cuộc đối thoại cứ thế tiếp tục cho đến đoạn cuối:

- Con lên Mười.
- Thuốc hay vậy.

Rồi thằng Quang mới hỏi:

- Xin Thầy tí lửa.
- Lửa để làm gì ?
- Lửa để kho cá. 
- Cá mấy khúc ?
- Cá ba khúc. 

Đĩnh mới đòi hỏi:

- Cho xin khúc đầu.
- Những xương cùng xẩu. Thằng Quang đáp.

- Cho xin khúc giữa.
- Những máu cùng me.
- Cho xin khúc đuôi.
- Tha hồ mà đuổi.

Thằng Quang vừa dứt câu “Tha hồ mà đuổi”, thì thằng Đĩnh đã lao vào đoàn Rồng Rắn, cố gắng tóm cho được người cuối của đoàn. Cũng không phải tay vừa, vả lại to con hơn, thằng Quang dang rộng hai tay, ra sức ngăn cản không để thằng Đĩnh “bắt đuôi” mình. Đoàn Rồng Rắn ôm chặt lấy nhau không để đứt dây, không đứa nào ngã, la hét ầm ĩ. Hễ thằng Đĩnh luồn sang trái, thì Rồng Rắn lại quằn sang phải. Có những lúc, cả bọn ngã chồng lên nhau, vẫn cố ôm chặt, gắng sức đứng lên, trốn khỏi bàn tay “Thầy thuốc” Đĩnh. Nhưng rồi do dắt dây cả chục đứa, nên cuối cùng thằng Đĩnh cũng tóm được “đuôi”. Thằng “đuôi” lại trở thành thằng “Thầy thuốc”. Cuộc chơi cứ thế kéo dài đến 9-10 giờ đêm mới tan.

Bọn trẻ ngày ấy nay đã là các ông bà trong ngoài 60 cả. Thằng Đĩnh làm Đội trưởng Công nhân xuất khẩu đi Liên Xô, hết 2 khóa thì về lại Việt Nam, mở Công ty xuất khẩu may mặc. Thằng Quang ngày nào, sau khi phục viên, theo học Kiến trúc, làm nghề xây dựng, nay là Giám đốc một công ty tầm cỡ của Bộ Giao thông vận tải.

Hôm rồi, nhân ngày Ba mươi tháng Tư, cả bọn gặp nhau tại nhà hàng Trầu Cau ở Sài Gòn hàn huyên đủ các chuyện để nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu. Ai đó nhắc “các ông còn nhớ Rồng Rắn lên mây không nhỉ?” Rồi cả bọn cười vang. Những mái đầu bạc rung rung, những khóe mắt nhăn nheo ngấn lệ…

Nguyễn Ngọc Huân

Không có nhận xét nào:

Chào mừng các bạn đến với MỘT THỜI MONGOLIA ĐỂ NHỚ

Chụp ảnh kỷ niệm những người đang sinh sống tại Tp Hồ Chí Minh nhân Quốc khánh Mongolia 1993 (từ trái qua: Bình, Hoàng, Hạnh, Đại, Tý, Việt, Đạt, Huân)