BÃO TUYẾT
(Шуурга)
Phạm Hồng Sơn
mottoimongolia: Dịp ấy là khoảng hè 1980, Sinh viên ta cùng Sứ quán có tổ chức lao động tại tỉnh Thâu, Mông Cổ. Các công việc xây dựng là rất mới mẻ với các thư sinh, và thù lao chắc cũng chẳng bao nhiêu. Nhưng kỷ niệm ấy còn mãi trong tâm trí sinh viên ta cho đến giờ. Xin giới thiệu bài thơ anh Phạm Hồng Sơn viết để Hội viên và các bạn cùng chia sẻ.
Đáp xe nhằm hướng tỉnh Thâu*
Nệm giường anh Tý chất sau xe thùng
Ngồi thì chẳng duỗi được chân
Nằm thì lại vướng các anh đang ngồi
Thôi đành nghiêng ngã, chơi vơi
Dựa lưng nhau, cứ ngắm trời tự do.
Sáng ngày loa báo bão to
Mà ta vẫn cứ “tỉnh bơ”** lên đường
Kể chi “sôô-rặc sôô-rằn”***
Bí thư, sứ quán định bàn đã xong
Giúp hợp tác một ngày công
Thêm tình hữu nghị, tay không đỡ buồn
Cũng là một dịp chơi luôn
Có cừu nướng, được thả hồn thảo nguyên...
Xe thùng theo bánh xe con
Nghỉ hè sắp hết, vẫn còn lá cây
Gió lên lá đỏ bay đầy
Thương chòm cúc muộn lắt lay bên đường.
Xe lắc, chẳng mấy làm phiền
Về nơi gắn bó lương duyên đầy đầy
Đến tầm thấy rõ sân bay
Xe chuyển hướng, vượt tầng mây trùng trùng.
Gió to chợt nổi đùng đùng
Rồi tuyết trắng cuốn tầng tầng trời cao
Kịp đến tỉnh lị ghé vào
Uống chè, cũng để hỏi chào cơ quan
Mới hay bạn mới giao ban
Triển khai chống bão, lo toan đang nhiều
Xe đành tranh thủ quay chiều
Bão to đang đến, sẽ nhiều khó khăn...
Trên đường gió đẩy tuyết tuôn
Mênh mông tuyết phủ, không còn đường đi
Trượt trơn, xe lết gầm gừ
Vượt lên không thể, đành nhờ đẩy tay
Lún chân tuyết ngập đến đùi
Bùn lốp xe bắn, mặt mày lấm lem...
Vài bước đã cách tầm nhìn,
Nhờ khi gió đổi thình lình rõ ra:
Giữa đồi xe nhỏ, xe to
Trượt trơn, máy rú... không qua được đồi
Đói run, lạnh buốt quá rồi,
Xe gào vượt lún... phải quay, mất đà
Xe thùng tụt, còn xe ca
Giữa mênh mông tuyết nhờ ta đẩy giùm
Có anh nổi cáu đùng đùng:
“Tao mà chết, “nó” phải cùng chết theo”
Xe thùng xa, lết xiêu xiêu
Lại còn phải đẩy lưng đèo, xe ca
Bên trong ấm tựa ở nhà
Bên ngoài gió hú tuyết sa hãi hùng
Có anh đã bỏ giữa chừng
Xin xe đặc chủng qua đường, thoát mau
Nhờ bọc lưới thép bánh sau
Xe to vượt tuyết đồi cao liền liền...
Trông chừng đã quá bi quan
Tiết trời xứ sở gian nan nỗi này
Giữa đồi ai cứu ai đây
Gắng leo, xe lại phải quay xuống đồi...
Vừa khi tuyết ngớt, sáng trời
Đẩy giùm qua được đỉnh đồi: xe con
Gió trở nên nhẹ nhàng hơn,
Xe thùng tránh được chỗ trơn, vượt đồi.
Giữa khi giá lạnh tơi bời
Rít hơi thuốc lá thấy người “phê” hơn...
Xe về cư xá chiều hôm
“Anh đặc chủng” đến giữa đêm cũng về.
Chuyến đi dẫu bại ê chề
Cũng còn kỉ niệm nhớ về thảo nguyên:
So mùa đông rét triền miên
Bão đầu thu chỉ “chút phiền nhỏ” thôi...
--------------
*Τөв аймаг, nơi có Hợp tác xã Hữu nghị Mông-Việt; **đã có người báo lại tin bão từ sáng sớm, trên tường các phòng ở trong kí túc xá đều có loa đang đọc chậm thông báo bão, nhưng không “gàn” được khi xe đã chờ sẵn; ***шуурга шуурана (“bão tuyết sẽ đến”, lời cảnh báo trên radio).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét