BÊN ĐÒ BÊN ĐỎ BÊN ĐO...
Nguyễn Ngọc Huân
Hồi bé, trẻ con xóm ra đê Trà Lý cắt cỏ, chăn trâu. Vụ tháng
Mười hanh, trưa nóng, chiều mát, sau trưa từ 3, 4 giờ thì lạnh. Da dẻ hết thảy
nứt nẻ, nhiều đứa môi tứa máu. Gió thổi từ sông lên làm bọn trẻ co ro. Chúng xếp
đất cày thành các bức tường chắn gió, ngăn rét. Rồi đốt lửa hun. Khói và lửa
làm bớt lạnh từ trong ra, từ ngoài vào. Hai tay xoa vào nhau làm bật ra những tiếng
xuýt xoa.
- Bọn bên đò kìa chúng mày ơi ! Tiếng thằng Đĩnh lạnh lùng thông báo.
Bên kia con sông nhốn nháo các trẻ trạc tuổi chúng. Con sông
ngăn 2 huyện Kiến Xương và Đông Quan của Thái Bình rộng trăm thước, nước chảy
xuôi về biển. Phía đầu nguồn chiếc đò chậm rãi nương theo dòng chảy đang đưa khách
qua sông. Nắng chiếu xuống mặt sông làm thành các sóng bạc, hắt lên trời cao xanh
ngăn ngắt. Làng quê thanh bình !
Mới nghe tiếng thằng Đĩnh, cả bọn cùng chạy lên đê, quên cả
gió, quên luôn lạnh.
- Mẹ bọn bên Đò ! Ông mà sang thì cho chúng mày biết
tay.
Chẳng nghe thấy gì từ bờ bên kia, chỉ thấy bọn ấy cũng nhốn
nháo, cũng chỉ tay, chỉ chân, nhẩy lên, ngồi xuống. “À, chúng mày khiêu khích
chúng ông hả. Liệu hồn đấy !”
Thằng Thái Thiên nãy giờ đứng yên, bỗng ra hiệu im lặng, rồi
chụm hai tay làm loa:
Bên Đò, bên đỏ, bên đo…
Chỉ cần thế, cả bọn đồng thanh:
Ăn cơm thì ít, ăn tro
thì nhiều.
Ăn rồi thì ỉa vào
niêu,
Lấy vung đậy chặt, đến
chiều lại ăn…
Bài này không biết có tự bao giờ. Chỉ biết người lớn trẻ
con, ai cũng thuộc.
Gió cứ thổi, chiều cứ vàng. Quên cả lạnh, bọn trẻ nhẩy lên,
tay dứ dứ, chân đá đá, ồn ào, loạn xì ngầu.
Chẳng biết bọn bên sông có nghe thấy, chỉ thấy chúng cũng hỗn
loạn không kém.
Trời bắt đầu nhẹm tối, cả bọn cùng cưỡi trâu về nhà. Những
tia nắng cuối cùng chiếu lên các sừng trâu bóng nhẫy, đang thong thả bước về hướng
cổng làng.
Đến bây giờ tôi vẫn không quên những buổi chiều tháng Mười
bên sông Trà Lý ấy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét