Phạm Hồng Sơn
Hàng cây trơ trọi cành gầy
Đứng run trong gió cuối ngày đìu hiu
Cỏ già xao xác trong chiều
Cố vươn bóng giữa cô liêu rầu rầu
Tường vi mấy khóm đỏ nhàu
Dầm chân tuyết cũ xỉn màu thời gian
Giữa mấy trăm bậc đường lên
Dấu giày đây đó còn in tuyết dày
Trong vi vút gió, vươn tay
Tượng đài giương ngọn cờ bay phật phù...
Chân đồi lại có ai chờ
Chiếc xe buýt lại lờ mờ hiện ra.
.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chào mừng các bạn đến với MỘT THỜI MONGOLIA ĐỂ NHỚ
1 nhận xét:
Một bài thơ thật là hay, bất cứ ai cũng có thể mường tượng cảnh Zaisan chiều đông :)
thật hay !
Đăng nhận xét