Phạm Hồng Sơn
Cùng mấy anh đi cửa hàng
Chiều Mông Cổ rực nắng vàng giữa đông
Giày da, áo dạ, mũ lông,
Còn cổ, miệng... quấn mấy vòng khăn len
Cùng cất bước, miệng huyên thuyên
Tuyết kêu lạo xạo, tiếng rên mũi giày
Con đường nhựa vốn chẳng lầy
Giữa ngày sáng, tuyết trắng đầy, thênh thang
Bỗng chới với, quá bàng hoàng
Cả người lật ngửa vội vàng chống tay
Không đau nhờ có áo dày
Thở dốc mà vẫn thấy may mắn nhiều
Phải khi xách nặng thì phiêu
Đường về tuyết phủ khó liều với băng
Toàn thân chạy trượt mặt đường
Người chịu được...
Trứng, sữa... thường khó yên.
Chiều Mông Cổ rực nắng vàng giữa đông
Giày da, áo dạ, mũ lông,
Còn cổ, miệng... quấn mấy vòng khăn len
Cùng cất bước, miệng huyên thuyên
Tuyết kêu lạo xạo, tiếng rên mũi giày
Con đường nhựa vốn chẳng lầy
Giữa ngày sáng, tuyết trắng đầy, thênh thang
Bỗng chới với, quá bàng hoàng
Cả người lật ngửa vội vàng chống tay
Không đau nhờ có áo dày
Thở dốc mà vẫn thấy may mắn nhiều
Phải khi xách nặng thì phiêu
Đường về tuyết phủ khó liều với băng
Toàn thân chạy trượt mặt đường
Người chịu được...
Trứng, sữa... thường khó yên.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét