Tổng số lượt xem trang

Trang

Chào mừng các bạn đến với "Motthoimongolia"





Số người online -----


web trends

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Gia đình Thày Purevjav

.
 Nguyễn Quế Côi

     Thực sự vào năm thứ nhất tôi vẫn chưa biết Thày, gia đình Thày. Khi đó, Thày là Trưởng phòng Giáo vụ của Trường Đại học Nông nghiệp Quốc gia Mông Cổ (bây giờ đổi thành Trường Đại học Tổng hợp Nông nghiệp Quốc gia Mông Cổ) còn tôi là cậu sinh viên năm đầu còn nhiều bỡ ngỡ. Noel năm thứ nhất tôi được phân công thổi sáo cho anh Nguyễn Mạnh Hùng (Giáo viên Đại học Nông nghiệp I, đã mất năm 1991) hát.
Hôm tổng duyệt chương trình, thấy tôi thổi sáo nghe được, anh Trưởng đoàn đề nghị tôi độc tấu một bài Mông Cổ. Tôi đã làm cả ban nhạc và anh Trưởng đoàn sung sướng vì có thêm tiết mục mới. Thế là ngay lập tức tôi được biên chế chính thức làm thành viên của Ban nhạc. Kể từ đó hàng năm cứ vào kỳ nghỉ đông tôi lại được cử đi cùng ban nhạc trong các chuyến khảo sát kết quả đào tạo của trường và nhu cầu đào tạo tại một số tỉnh. Thày luôn là Trưởng đoàn. Do đoàn có tôi là người nước ngoài cho nên Thày thường bố trí tôi cùng đi với các Thày cô, khi đến nơi mới đi cùng Ban nhạc. Do đó tôi có nhiều thời gian tiếp xúc và làm quen với các thày trong Ban lãnh đạo của Trường. Cậu Bold là con trai cả của Thày, là nhạc công chơi ghitar Bass và Controbass. Chúng tôi quen nhau rất nhanh vì tính tình gần giống nhau: Thích chơi, lười học. Không biết có phải vì tôi là người Việt Nam ngoan ngoãn, chăm học mà Thày muốn lấy tôi làm gương cho con và Thày rất quí và chăm lo cho tôi. Còn nhớ đợt thực tập giáo trình, cả khóa phải đi nông thôn, nhưng riêng mình tôi Thày trực tiếp đưa xuống Trại gà Songino để thực tập. Xuống đến nơi, Thày đưa tôi vào nhà khách, gặp Ban Giám đốc, Kỹ sư trưởng xong xuôi Thày mới về. Tết nào tôi cũng được Thày mời đến nhà đón tết. Bánh Buuz nhân thịt cừu thơm lừng, ngọt lịm mà Cô tự tay làm để lại trong tôi ấn tượng không bao giờ quên. Vào dịp Hè, thế nào cũng phải ra nhà nghỉ của gia đình Thày ở ngoại ô vài lần cùng gia đình ăn uống, vui chơi. Tôi như một thành viên trong gia đình Thày. Điều đó làm tôi vơi đi nỗi nhớ nhà và khuyến khích tôi cố gắng học để không phụ công Thày.

Tôi nhớ mãi năm 1976 trong Hội diễn văn nghệ toàn Mông Cổ, tiết mục nhạc dân tộc của chúng tôi đoạt huy chương vàng và tiết mục độc tấu sáo của tôi đoạt huy chương đồng. Thày vui lắm. Dịp đó gần cuối hè. Cả nhà kéo nhau ra nhà nghỉ làm bữa cơm có bánh Buuz để chúc mừng chúng tôi. Hôm đó Thày cho chúng tôi uống xả láng. Thật là vui. 
 
Khi tôi quen gia đình, Thày mới 48 tuổi, Cô 43, cậu Bold 20, em Suvd 18 và cô út Tuya mới 15. Năm nay gặp lại nhau thì Thày đã về với tổ tiên được 22 năm, Cô 80, còn tôi 60, Bold 58, Suvd 56 và Tuya cũng 53 tính theo tuổi mụ. Con cái các em đã trưởng thành và đều có cuộc sống ổn định. Cô vẫn ở căn hộ 4 phòng ngày xưa ở Zaisan. Bold mua đất và sống cuộc đời điền viên ở nông thôn. Suvd đang làm cho Dự án của UNDP về bảo tồn động vật hoang dã. Tuya lấy chồng người Hungary và hàng năm đưa gia đình về nghỉ hè tại quê hương Mông Cổ. Hè này chúng tôi hẹn gặp nhau nhân dịp quốc khánh Mông Cổ. Tôi đang mong sớm đến ngày đó để được gặp tất cả các thành viên trong gia đình Thày, để dâu, rể và các cháu biết tôi là người của gia đình từ thời xa xưa - một thời khó khăn mà chúng không thể hiểu nổi.

Hà Nội, 21/3/2012


Không có nhận xét nào:

Chào mừng các bạn đến với MỘT THỜI MONGOLIA ĐỂ NHỚ

Chụp ảnh kỷ niệm những người đang sinh sống tại Tp Hồ Chí Minh nhân Quốc khánh Mongolia 1993 (từ trái qua: Bình, Hoàng, Hạnh, Đại, Tý, Việt, Đạt, Huân)