Tổng số lượt xem trang

Trang

Chào mừng các bạn đến với "Motthoimongolia"





Số người online -----


web trends

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

BỨC THƯ KHÔNG GỬI

.
Motthoimongolia: Đã 33 năm xa Mông Cổ, nỗi nhớ vẫn cồn cào. Và một chút ân hận nữa. Có thể nhiều người cũng như anh Côi, day dứt khôn nguôi về sự không dũng cảm bảo vệ và làm theo cái lý, cái tình. Có điều, anh là người dám bộc lộ, còn những người khác thì chưa (hoặc không). Thật tiếc cho các anh đã có mối tình kết trái mà vẫn im lặng ! Cũng có thể sâu lắng sau bề ngoài yên bình là biển dậy, sóng xô. Ai mà biết được ? Qua bức thư dưới đây của Nguyễn Quế Côi, thiết nghĩ, họ sẽ thêm dũng khí để công khai, bảo vệ. Xin giới thiệu cùng bạn đọc.
 
BỨC THƯ KHÔNG GỬI

Nguyễn Quế Côi



Hà nội, ngày 15 tháng 12 năm 2011

Thưa Thày,

Mấy hôm nay con không sao ngủ được sau khi nhận được mail của Thày Luvsansarav báo tin là đã năm lần bảy lượt điện, nhắn tin nhưng P. Bold không trả lời do đó không có được địa chỉ của Bold cho con. Có lẽ Bold và các em Suvd, Tuya hận con lắm và cho rằng con là một đứa “ăn cháo đá bát” đã mau chóng quên đi những người đã cưu mang và nuôi nấng, giúp đỡ mình trong những năm chiến tranh đầy gian khổ. Có lẽ chúng cho rằng con đã quên hết những kỷ niêm vui buồn của con với gia đình trong suốt 5 năm học tập tại trường. Thưa Thày! Nếu đúng như vậy thì con vô cùng hạnh phúc vì con đã có được tình cảm to lớn, sâu nặng, nghĩa tình trong các em và con đã được các em coi như người trong gia đình. Con cầu xin Thày dù thế nào cũng đừng quở mắng các em mà Thày hãy quở mắng, trách phạt con vì con là một đứa học trò chẳng ra gì. Nhiều người đổ tại hoàn cảnh khách quan nhưng con vẫn cho rằng lỗi chủ quan vẫn là chính bởi vì quyền lợi cá nhân mà chúng con đã không dám vượt qua được những qui định khắt khe của thời đó để làm những việc cho dù là đúng. Nói thì dễ nhưng trong hoàn cảnh đất nước kiệt quệ vì phải trải qua cuộc chiến tranh lâu dài 30 năm, một đất nước ngay sau khi ra khỏi cuộc chiến lại bị cấm vận gần 20 năm thì vấn đề mưu sinh tự nhiên phải được coi trọng hàng đầu . Người ta có thể bất chấp mọi qui định, mọi giáo lý để lo cho cuộc sống gia đình, vợ con và để làm giàu. Con không dám ngụy biện trước hương hồn Thày. Con xin nêu ra các sự kiện đã qua để Thày phán xét và thông cảm cho con, để sau này khi chúng con rời khỏi thế giới này gặp nhau sẽ lại quí trọng nhau như những ngày xưa ấy.

Sau ngày Thày và các em tiễn con về nước, con và Bold vẫn thư từ đều đặn cho nhau. Các em Suvd, Tuya đi học xa chúng con vẫn thông báo cho nhau thường xuyên về tình hình sống và học tập để động viên nhau cùng tiến bộ. Tuy cách xa nhưng con vẫn biết rõ tình hình công việc và cuộc sống của gia đình ta bên đó. Con nhớ vào đầu năm 1979 con đã vô cùng vui mừng khi nhận được tin nhắn đến gặp đoàn đại biểu Phụ nữ Mông Cổ để nhận thư và quà của Thày và gia đình tại Khách sạn Thắng Lợi. Con hăm hở chuẩn bị đi thì đồng chí bí thư chi bộ nói rằng con phải xin phép Đảng ủy Viện. Nghe xong con ngớ người thấy mình sơ xuất quá vì ở Việt Nam quan hệ với người nước ngoài rất khó và phải xin phép Sở Ngoại vụ. Con lên phòng đồng chí Bí thư Đảng ủy trình bày nguyện vọng thì đồng chí gạt ngay không đồng ý. Con hỏi tại sao thì đồng chí nói đây là qui định và nhất là đối với Viện đang thực hiện Dự án quốc tế VIE002 của UN lại càng bị hạn chế. Đồng chí nêu ví dụ một chị trong ban quản lý Dự án cùng đi xe đưa chuyên gia về sau giờ làm việc đã bị công an giữ và Viện phải đến làm việc mới giải quyết xong. Con có nói đây là quà và thư của Thày giáo cũ từ nước XHCN anh em con không đi không được vì sợ các Thày hiểu nhầm thì đồng chí Bí thư nói xẵng rằng tùy con, nếu có chuyện  gì con phải tự hoàn toàn chịu trách nhiệm. Trời ơi! Con đang là đối tượng Đảng đang được Đảng dìu dắt sao con không nghe Đảng được. Thế là con không dám đi vì con sợ... Con rất mong Thày Cô và các em Bold, Suvd và Tuya thông cảm cho con. Tuy con không nhận được quà và thư của Thày và gia đình nhưng con vẫn luôn cảm nhận được tình cảm của Thày đối với con. Chúng con luôn nhớ đến các Thày cô và nhân dân Mông Cổ đã nuôi dạy chúng con nên người. Chúng con đã nguyện cùng nhau phải ra sức làm việc và làm thật tốt để không làm ô danh nơi đã nuôi nấng và đào tạo chúng con.

Thưa Thày,

Thời gian đầu con vẫn gửi thư đều cho Suvd và Tuya và luôn mong các em học tốt. Con luôn nhắc Bold phải sống cùng Thày Cô vì đây là phong tục và truyền thống của người châu Á: Con cái phải chăm lo, báo hiếu bố mẹ . Tuy nhiên vào những năm 80, 90 của thế kỷ 20 kinh tế đát nước Việt Nam chúng con thật vô cùng khó khăn. Do phải vất vả vật lộn mưu sinh mà liên lạc của chúng con cứ giảm dần và ngừng lúc nào không biết. Đến năm 1989 con mới đến lượt được cử đi thi nghiên cứu sinh ngoài nước. Thi đỗ được phân công quay lại học tại Mông Cổ. Cứ tưởng được đi ngay ai ngờ phải chờ 1 năm cho các nghiên cứu sinh khác học tiếng. Đầu năm 1990 con lại được cơ quan cử đi thực tập tại Cộng hòa Pháp về chuyên môn Di truyền động vật và Hệ thống chăn nuôi. Đứng trước sự lựa chọn đi thực tập tại Pháp hay chờ đi học nghiên cứu sinh làm con không tự quyết định được. Con đã phải hỏi ý kiến bạn bè, các anh chị đi trước. Đại đa số đều khuyên nên đi thực tập vì tuổi còn trẻ làm nghiên cứu sinh trong nước lúc nào cũng chưa muộn và nhất là thời kỳ đó đang khủng hoảng kinh tế trầm trọng, lạm phát hàng nghìn phần trăm, vỡ hụi liên miên, đời sống cực kỳ khó khăn. Trước bối cảnh đó, vấn đề lo kinh tế cho vợ con được đặt trên hết mọi ưu tiên. Thế là con đi thực tập. Chuyến đi thành công vì đã học thêm được chuyên môn và nhất là tiết kiệm được ít tiền mua được chỗ chui ra chui vào cho vợ con. Thế nhưng chuyến đi này lại là nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời con.

Con nhớ vào ngày đầu tuần. Khi con đến phòng làm việc tại phòng thí nghiệm của Viện INRA tại thị trấn Corsica của đảo Corse thì con nhận được thư của anh Lê Văn Dương đang làm nghiên cứu sinh tiếng Mông Cổ tại Ulanbator. Anh báo tin buồn là Thày đã mất do bị ung thư gan. Anh đã thay mặt con khênh quan tài đưa tiễn Thày đến nơi an nghỉ cuối cùng. Con thực sự choáng váng. Con đã khóc tức tưởi, nghẹn ngào. Con khóc cho Thày và cho bản thân con. Con khóc cho con bởi nỗi ân hận và thù ghét bản thân quá lớn. Giá mà con đi học nghiên cứu sinh thì con đã được gặp lại Thày, con đã được chăm sóc Thày và nhất là con đã được đưa tiễn Thày về cõi vĩnh hằng. Con đã khóc thương cho bản thân con vì con thực sự không hiểu con là loại người nào. Giá mà được làm lại thì chắc chắn rằng con sẽ bỏ hết để được gặp lại Thày và các em. Con thực sự căm thù số phận sao nỡ bất công đến thế đối với con.

Thưa Thày,

Đã hai mươi năm trôi qua không lúc nào là con không nghĩ đến ngày quay trở lại Mông Cổ và đến trước mộ Thày để tạ tội với Thày. Con đã nhờ rất nhiều mối để liên lạc lại với Bold hoặc Suvd nhưng đều không thành. May mắn làm sao vừa qua có đoàn công tác của các Thày trường ta sang làm việc với cơ quan của con. Con đã nhờ Thày Luvsansarav - chồng bạn cùng lớp với con - tìm địa chỉ của Bold giúp nhưng em không liên lạc. Con chưa biết làm thế nào để liên lạc với em. Thày Cô có linh thiêng hãy giúp con liên lạc được với các em trước hè năm tới 2012. Con cầu xin Thày Cô hãy giúp con...

Trước khi xin phép Thày cho con dừng bút, con xin báo tin mừng với Thày Cô là gia đình con vẫn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và các cháu của Ông Bà ngoan, chăm học.

Con xin cầu mong cho linh hồn Thày Cô luôn được mát mẻ, linh thiêng để phù hộ cho chúng con hoàn thành tốt nghĩa vụ được giao khi chúng con được sinh ra trong cõi đời này.

Kính thư.
  
Những ngày đông buồn 2011
.

Không có nhận xét nào:

Chào mừng các bạn đến với MỘT THỜI MONGOLIA ĐỂ NHỚ

Chụp ảnh kỷ niệm những người đang sinh sống tại Tp Hồ Chí Minh nhân Quốc khánh Mongolia 1993 (từ trái qua: Bình, Hoàng, Hạnh, Đại, Tý, Việt, Đạt, Huân)